Nó sống
“hiện đại”, từ cách ăn mặc, lối sống, công việc, hoàn toàn độc lập, hoàn toàn
tự chủ. Nó hiện đại cả trong cuộc sống hôn nhân, nó sẵng sàng sinh con bằng
phương pháp thụ tinh nhân tạo, không cần chồng, lấy chồng không cần tình dục,
làm mẹ đơn thân không cần người đàn ông bên cạnh… Lựa chọn một cuôc sống mà nó
cho là “ hiện đại” đã đem lại cho nó những cảm xúc ngột ngạt, bơ vơ, nhưng đủ
đầy sự trải nghiệm cho cuộc sống đang đầy rẫy những nỗi buồn bã, uất hận và đơn
côi này. Cuộc sống “ hiện đại” mà nó lựa chọn đã cuốn nó vào một vòng xoáy sâu,
đen đặc, không thể tìm thấy lối ra. Càng cố gắng
quẫy đạp thì càng bị cuốn sâu vào những nhọc nhằn, buồn bã ấy, như có một lực
hút cực mạnh.
Những việc mà nó đã làm, những con người mà nó gặp gỡ, hợp
tác cũng đầy khiếm khuyết, khiến cho những người tiếp xúc ban đầu không khỏi có
cảm giác ghê ghê về nó. Bởi nó sống buông thả với cuộc đời này quá, nó cho cuộc
đời này là một “bản nháp” và cố tự ru ngủ bản thân mình rằng, đây chỉ là đang
sống nháp thôi nhé. Nó dường như cũng đã bị rơi vào những suy nghĩ ấy khi tâm hồn tự
buông trôi bản thân với cuộc sống xung quanh. Khi trái tim hoang mang sống giả
dối, xô bồ theo tất cả những gì mà dòng đời ngoài kia đã và đang hướng nó, giục
giã nó đi theo nó và nhấn chìm nó. Nhưng cũng chính vì điều đó mà nó tin mình
đã thấu hiểu được tận cùng những cô đơn mà nó niếm trải. Cái cảm giác mọi người
gắn chặt vào với nhau, cộng hưởng cùng nhau giữa quyền lợi và trách nhiệm trong
sự điên cuồng, mê say nhưng hóa ra, còn lại sau đó chỉ là sự trống rỗng đến
khốn khổ.
Cuộc sống, tình yêu dường như tồn tại trong nó chỉ như một sự
giả tạo vô nghĩa giữa cuộc đời này. Nó bế tắc với chính những gì mà nó đang cố
tạo dựng. Nó đã đánh mất chính những niềm tin tinh khôi từng cứu rỗi nó. Họ, nó,
những con người đang lọc lừa nhau giữa một cuộc sống đầy xảo trá này. Họ, chính
họ, và chính nó hay bạn nữa đang cố giãy giụa trong một cuộc sống “hiện đại”,
đơn côi, vật vã, day dứt.
Nó hiểu rằng, sự buồn bã mênh mang từ cuộc sống này chính là
do mỗi con người như nó tạo nên. Nó đã đối diện
được với nỗi cô đơn ngập lòng, khi mà nó hiểu nó đã sống giả tạo thế nào với
chính cuộc đời này. Có lẽ trong giây phút trần trụi ấy, là khi biết thương tâm
hồn mình, và thương chính cuộc đời nó. Nó không thoát ra khỏi được những hình
ảnh đang cố đeo bám lấy nó, những lọc lừa, toan tính, những gì cùng quẫn, nhọc
nhằn nhất của cuộc sống có lẽ đã được chắt lọc trên từng ngày mà nó trải qua. Cảm
ơn cuộc đời đã mang anh đến bên nó, anh đến với nó như một cơn gió mát, thổi
mát cuộc đời nó, giúp nó đủ can đảm để nhìn vào cái hố đen sâu hoẵm của cuộc
đời, để có thể rung động con tim, để có thể hy vọng. Nhưng sao cuộc đời cay
đắng quá, anh không phải là của nó, anh chỉ có thể như làn gió mát xoa dịu nó
nhưng không thể ở cạnh nó, không thể yêu thương nó, và là của nó. Cuối cùng nó
cũng can đảm nhìn vào thực tế cuộc sống trần trụi này, nó có thể nhận ra rằng,
mỗi khoảnh khắc sống nó nên sống cho trọn vẹn, dù đó là sự trọn vẹn trong cô
đơn. Vì cuộc đời chưa bao giờ có lỗi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét