Bảo
Phương hạ kính xe xuống nhìn ra xa khu đất trống, xung quanh là một màu xanh
non, thi thoảng có một vài bụi cây nhỏ ngã màu vàng úa, trông như tấm thảm lam
dài tận chân trời. Xa xa dưới chân núi là một đàn bò đang nhởn nhơ gậm cỏ. Bảo
Phương thốt lên “ ôi đẹp quá, yên bình quá”. Đây là khu đất dự án mà tỉnh đã cấp
cho công ty Bảo Phương để xây dựng nhà máy xử lý rác thải sinh hoạt cho tỉnh. Lấy
điện thoại ra quay lại toàn cảnh khu đất, miên man nghỉ đến sự nhộn nhịp khi
nhà máy hoạt động, nó sẽ mang đến nhiều việc làm cho người dân địa phương, rồi
nó cũng phá vở đi sự yên bình nên thơ nơi này. Vừa miên man suy nghĩ Bảo Phương
vừa bước ra xa khỏi nơi đậu xe, xem bao quát hết khu đất rộng lớn hơn 20 hec
ta, nàng quay lại nhìn về hướng đậu xe.
Vũ
Phong mở cửa xe cho nàng, hớn hở nói “ Anh không ngờ liên doanh giữa hai anh em
mình đạt kết quả ngoài mong đợi, khu đất dự án này bây giờ là của em, ước mơ của
em sắp thành hiện thực rồi đó, chúc mừng bà chủ “ Vừa nói chàng vừa nhấc bổng Bảo
Phương lên quay một vòng như một đôi tình nhân đang yêu. Quá hưng phấn Vũ Phong
không kìm chế được mình.“Anh yêu em nhiều lắm, Bảo Phương”, không cho nàng kịp
phản ứng chàng hôn chặt đôi môi nàng, chàng ghì chặt lấy tấm lưng thon thả của
nàng, đẩy nàng vào thành ghế ô tô như sợ nàng vuột mất. Khó khăn lắm Bảo Phương
mới đẩy chàng ra, thoát khỏi đôi môi tham lam của Vũ Phong “ Vũ Phong, buông em
ra, em không muốn chúng ta như thế này,… dừng lại đi anh, em sắp đổ gục trước
anh rồi..”. Cuối cùng nàng cũng đẩy được cánh tay lực lưỡng của Vũ Phong nới lỏng
ra, Vũ Phong vẫn tham lam ghì chặt lấy tấm lưng thon của nàng, chàng nói “ Anh
yêu em, em cũng yêu anh mà Bảo Phương !, đừng cố đánh lừa mình nửa, hãy thực
lòng mình đi em, đừng cố kìm chế mình nửa, Bảo Phương anh rất yêu em… ”. Nàng đẩy
mạnh cánh tay Vũ Phong và nghiêm mặt “Buông em ra, anh muốn em từ nay cắt đứt
liên lạc với anh phải không ?”.”Đừng mà em, đừng đối xử với anh như thế mà,
Phương!”Vũ Phong vừa năng nỉ, vừa ghì chặt nàng vào lòng, hôn tới tấp lên mặt,
lên trán nàng. Khó khăn lắm Bảo Phương mới thoát khỏi vòng tay Vũ Phương, nàng
ra khỏi ô tô, Vũ Phong cũng bước theo ra khỏi xe, hai tay choàng lấy chiếc eo
thon của Bảo Phương, áp má mình vào má Bảo Phương “ xin lỗi em, anh biết anh
không được phép yêu em nhưng anh không thể kìm chế được lòng mình, anh rất yêu
em Bảo Phương ơi” vừa nói chàng vừa cạ môi mình vào má, vào môi nàng để hôn. Bảo
Phương tránh nụ hôn của Vũ Phong và lấy tay đẩy môi chàng ra, nước mắt lăn dài
“Vũ Phong, đừng nói nữa, em hiểu mà, nhưng chúng ta không thể,…không thể mà
anh, được một lần thứ hai, rồi n lần, không, không được đâu anh à, tình bạn
chúng ta còn cao quí hơn những điều tầm thường này…”.
Đó
cũng là lần đầu tiên Vũ Phong mạnh dạn bày tỏ tình cảm mãnh liệt với nàng sau hơn mười năm
quen biết, theo đuổi. Là phụ nữ đã gần 40 nhưng trông nàng như một thiếu nữ mới
đôi mươi, vóc người thanh mảnh, dáng cao, nước da trắng ngần, gương mặt thanh
tú, nhất là đôi mắt phượng đa tình, gã đàn ông nào nhìn vào cũng như chết ngợp
trong đôi mắt đẹp của nàng. Bảo Phương là nữ doanh nghiệp trẻ, tài năng, thành
công với nhiều dự án, có tiếng nói đáng nể trong giới doanh nhân của tỉnh. Người
phụ nữ tài năng được mọi người quí mến vì những dự án của nàng thường mang đến
cho cộng đồng cuộc sống tốt đẹp hơn, mọi người yêu quí gọi nàng là “ thiên thần”.
“Thiên
thần” lúc nào cũng xinh đẹp, thánh thiện, là mục tiêu săn đuổi của các đại gia
đẳng cấp, trong đó có Vũ Phong. Trái ngược với thành công trong sự nghiệp, Bảo Phương có cuộc hôn nhân
thất bại, nàng và Khải Hưng đăng ký kết hôn với nhau trước khi cưới, nàng bị Khải
Hưng hủy hôn trước ngày cưới 10 ngày. Khải Hưng tìm mọi cách để không ly hôn với
Bảo Phương, Khải Hưng muốn cho Bảo Phương phải đau khổ suốt đời, hắn mới hả dạ.
Hắn trăm phương ngàn kế mới chiếm được trái tim Bảo Phương trước hàng tá cây si
ngang tài ngang sức, khi Bảo Phương đã đồng ý ký vào giấy đăng ký kết hôn thì
Khải Hưng mới lộ bộ mặt thật ra. Hắn xem đó là một sự trả thù “ ngọt ngào” vì Bảo
Phương đã dám từ chối hắn, làm mất mặt hắn trước bạn bè chiến hữu. Khải Hưng là
thiếu gia của một quan chức hàng đầu thành phố, cũng là một tay chơi cừ khôi với
đủ các món ăn chơi sa xỉ, trong tay gã lúc nào cũng có vài em hoa hậu, mỹ nhân
xinh như mộng. Hắn như bị thôi miên trước sắc đẹp, tài năng của Bảo Phương,
trong một lần công ty Bảo Phương đang làm phải tiếp đãi chủ đầu tư là cơ quan của
Khải Hưng. Ở Bảo Phương Khải Hưng như ngây dại trước giai nhân mà từ trước tới
nay chưa cô bồ nào sánh kịp, càng ngạc nhiên hơn khi được nhà thầu giới thiệu
nàng là một thạc sĩ kỹ thuật từ nước ngoài về đang giữ vai trò giám đốc kỹ thuật
của dự án. Suốt buổi tiệc Khải Hưng luôn tìm cách mời Bảo Phương nâng ly, hắn gạ
gẫm chủ nhà thầu, yêu cầu Bảo Phương nhảy một bản với hắn. Lâm Khanh, chủ thầu
cũng là anh rễ của Bảo Phương, năng nỉ nhỏ vào tai nàng “ Giúp anh nhảy một bản
với anh Hưng đi em, giúp anh đi mà”. Không trả lời anh rễ, Bảo Phương nở nụ cười
từ chối khéo nói với Khải Hưng “ Xin lỗi anh Hưng, Bảo Phương còn “ lúa” lắm, ở
nước ngoài về nhưng đây là lần đầu đi vũ trường đó, em không muốn vồ ếch hay giẫm
nát chân anh đâu”. Khải Hưng tươi cười “ Anh sẵn sàng làm gia sư, hứng hết mọi
đau thương đó vì người đẹp”. Vừa nói Khải Hưng vừa tiến sát bên Bảo Phương chìa
tay ra mời nàng nhảy. Nàng đứng lên nhỏe miệng cười “ Xin lỗi nha anh Hưng,
ngày hôm nghiệm thu công trình giai đoạn 1, em khá mệt, phải dở buổi tối nay ở
đây, em cần một giấc ngủ ngon gấp” Nói xong nàng chìa tay giới thiệu một cô vũ
nữ xinh đẹp đang ngồi bàn bên cạnh chờ đời từ rất lâu rồi. Nàng nắm tay cô gái
đến cạnh Khải Hưng, đồng thời hỏi mượn ví anh rễ lấy ra một sắp tiền dúi vào
tay cô vũ nữ dặn dò “ Em cố gắng phục vụ thiếu gia đây giúp chị nha em, đừng để
thiếu gia buồn, em sẽ có thưởng đó”, đồng thời quay sang Khải Hưng đang đỏ mặt
chết trân, nàng vui vẻ “ Xin lỗi anh Hưng, em đây mới đáp ứng nhu cầu của anh,
còn Bảo Phương chỉ quen với cát đá, sạn sỏi thôi, chúc anh một buổi tối vui vẻ
với người đẹp nha ! ”. Không để ý đến gương mặt tím vì gượng của Khải Hưng, Bảo
Phương chào tạm biệt mọi người ra về.
Khải
Hưng chưa bao giờ bị “ muối mặt” như vậy, chàng câm thù Bảo Phương tột độ, để
trả thù Bảo Phương chàng mất công, mất sức đeo đuổi, để cuối cùng Bảo Phương phải
đồng ý kết hôn với hắn. Khôn 3 năm dại 1 giờ, Khải Hưng tuyệt đối không chung đụng
thể xác với Bảo Phương nhưng hắn luôn mang mảnh giấy đăng ký kết hôn của hai
người ra trừng trị răn đe những ai muốn đeo đuổi Bảo Phương. Tất cả những dự án
có sự tham gia của Bảo Phương hắn đều gây khó dễ, làm mọi người e ngai không
dám để Bảo Phương tham gia. Nhiều lần đơn phương ly hôn nhưng đều thất bại,
chán nản, Bảo Phương bỏ thành phố hoa lệ tìm về thành phố biển. Nàng muốn quên
đi tất cả quá khứ đau thương bắt đầu lại từ đầu.
Vũ
Phong đã gần 50, chàng có một gia đình hạnh phúc, 3 đứa con xinh xắn, ngoan
ngoãn, một người vợ chung thủy hiền thục. Chàng là cây cổ thụ trong gia đình,
chàng luôn mang gia đình ra làm niềm tự hào với bạn bè và khách hàng, bao kẻ ganh
tỵ với cuộc sống của chàng, nhất là những đối thủ nặng ký trồng cây si với Bảo
Phương. Vũ Phong biết Bảo Phương trong một dự án xây dựng hạ tầng kỹ thuật của thành
phố, mà Bảo Phương là đại diện giám sát của chủ đầu tư. Chàng choáng ngợp bởi
tài năng, phong cách làm việc của người con gái tài sắc này. Bảo Phương giữ vị
trí giám sát trưởng dự án toàn một lũ đàn ông ăn nói bổ bả, thô tục. Vũ Phong
tìm mọi cách để được gần gũi người đẹp, chàng phát hiện nàng không giống như mấy
gã kỹ sư khác, luôn lợi dụng quyền lực là người đại diện chủ đầu tư, hạch sách
nhà thầu. Nàng dịu dàng, xinh đẹp như một thiên thần, cũng thẳng thắng phê bình
những thiếu xót của nhà thầu, và cương quyết trong những cái sai và yêu cầu nhà
thầu phải sửa sai. Kết quả công trình nàng quản lý vượt tiến độ thi công, trở thành
công trình mang về thành tích xuất sắc cho Ban quản lý dự án thành phố.
Thiên
thần ai cũng quí, ai cũng muốn ngắm nhìn, ai cũng muốn được gần gũi, nhưng gần
không phải dễ. Cách làm việc của nàng hiệu quả thật, nhất là dễ thở cho nhà thầu
nhưng không phù hợp với phong cách cố hữu của chủ đầu tư sử dụng nguồn ngân
sách quốc gia. Tuy không nói ra nhưng mấy gã cùng phòng kỹ thuật không đồng ý
cách làm việc của nàng, họ chỉ dám nói gần nói xa, bởi nàng quá hoàn hảo, họ
không tìm được kẻ hở nào của nàng. Nàng biết rất rõ thái độ của mọi người, nàng
cố tình lơ là công việc để tình hình bớt căng thẳng hơn, nhưng có lẻ bản tính của
một người được rèn luyện trong môi trường kỹ thuật, và bản chất hiền dịu người
phụ nữ không cho phép nàng a dua theo cái xấu của đám đông.
Từ
ngày tiếp xúc với Vũ Phong, Bảo Phương rất vui vì Vũ Phong luôn mang đến cho cô
những câu chuyện hài hước, những chia sẽ chân tình, dần dần hai người trở nên
thân thiết từ lúc nào không biết. Bảo Phương rất tin tưởng Vũ Phong, tất cả những
buồn vui, yêu ghét, giận hờn nàng đều “ trút bầu tâm sự” vào Vũ Phong, và lúc nào chàng cũng tìm mọi cách
an ủi cho đến khi Bảo Phương cười. Vũ Phong động viên Bảo Phương thành lập
doanh nghiệp riêng, chàng hỗ trợ nàng tất cả mọi thứ, những dự án công ty Bảo
Phương thực hiện đều được Vũ Phong nghiêng cứu kỹ, chàng lấy cả công ty của
mình ra làm hậu thuẫn cho công ty của nàng. Những dự án mà Bảo Phương thực hiện
lợi nhuận không nhiều, nhưng mang lại lợi ích cộng đồng rất lớn, dần dần cái
tên Bảo Phương được nhiều cơ quan, ban ngành biết đến và nàng trở thành nữ doanh
nhân tiêu biểu của tỉnh.
Trở
thành người nổi tiếng, lại xinh đẹp, đang độc thân, Bảo Phương trở thành mục
tiêu săn đuổi trong giới doanh nhân của tỉnh, bao nhiêu đại gia đẳng cấp đeo đuổi,
nhưng tất cả đều được đáp lại bằng sự lắc đầu, từ chối khéo của nàng. Một đại
gia quyền lực từng phát biểu trước các chiến hữu “ người đẹp như một thiên thần,
nhưng thiên thần chỉ để ngắm, cấm sờ”. Bảo Phương cũng vui vẻ cười đùa khi bị
chọc ghẹo “ uổng quá hà, phải chi em được nghe những lời tỏ tình này từ 15 năm
trước thì hay biết mấy, mà uổng hơn là Việt Nam không chấp nhận một ông 4 bà,
phải không mấy chị” Một nữ doanh nghiệp lớn tuổi phụ họa thêm“ Một ông chăm sóc
một bà đã than vãn, ông nào chăm sóc một lúc mấy bà là giỏi vô cùng, tui mà được
chăm sóc như vậy cũng welcome”. Chỉ duy nhất có Vũ Phong, chàng lặng lẽ như một
cái bóng bên “ thiên thần”, nhiều đại gia khác cũng từng ganh tỵ với chàng” một
ông hai bà đủ sức không đó?, ông đúng là số đẻ bộc đều”. Chỉ có Vũ Phong mới biết,
chàng yêu Bảo Phương, chàng lo lắng cho Bảo Phương hơn cả bản thân chàng. Nhưng
chưa bao giờ chàng dám nghỉ sẽ hôn vào gương mặt thiên thần kia, sẽ vượt qua
ngưỡng tình bạn giữa hai người. Một “ tình bạn “ vô cùng đặc biệt, rất nhiều lần
hai người cùng đi trong “hoàn cảnh thuận lợi “ để vượt qua cái ranh giới tình bạn
mong manh giữa nam và nữ. Nàng hiểu tình cảm của Vũ Phong dành cho mình, nàng
cũng đã yêu chàng từ lúc nào, nàng càng hiểu hơn hoàn cảnh hiện hữu của Vũ
Phong không cho phép nàng“ vượt rào”. Bảo Phương là một phụ nữ hiện đại, trãi qua
bao giông tố của cuộc sống đã “ rèn” cho nàng sự kìm nén cảm xúc rất giỏi. Nàng
luôn tỉnh táo để biết đâu là điểm dừng giữa hai người, nàng gần xa mỗi khi hai
người cận kề nhau “ Anh Vũ Phong có biết tại sao gần 10 năm rồi mà tình cảm hai
anh em mình vẫn tốt đẹp không ?” Không chờ cho Vũ Phong trả lời nàng nói tiếp “
người ta không tin giữa nam nữ có một tình bạn đơn thuần, đàn ông và đàn bà gặp
nhau trước sau cũng nghỉ đến chiếc giường, anh và em chẳng lẻ chúng ta cũng tầm
thường như vậy sao anh? Vậy thì anh “ mất giá” lắm, không chừng anh em mình đã
“ máy bay” nhau rồi.” Nghe những lời từ người đẹp, chàng có muốn ôm nàng vào
lòng cũng phải kìm nén lại. Chàng gật đầu cười như miếu “ ừ, tình cảm anh em
mình quí hơn những điều tầm thường đó nhiều phải không em, thôi em nghỉ đi, anh
gọi điện về nhà để mẹ và bà xã anh đỡ lo”. Những lúc “ hoàn cảnh ngặc nghèo”
như thế này chàng phải mang cái gia đình ấm êm của mình ra để như tiếp thêm sức
mạnh cho chàng vượt qua những cấm dỗ tầm thường của những ái ân nam nữ sắp sảy
ra giữa chàng và Bảo Phương.
“
Tôi đâu có lấy cái áo này, cái này nữa, tôi chỉ mua 2 cái này thôi”. Ngọc Trinh
thanh minh với cô nhân viên siêu thị. Cô gái vui vẻ nói “ Dạ, 2 cái áo này là của
chị kia mua tặng chị, chị đó đã trả tiền rồi”. Ngọc Trinh chưa khỏi ngạc nhiên
thì Bảo Phương tươi cười đi đến trước mặt Ngọc Trinh “ Chào Ngọc Trinh, chị cho
phép mình tặng 2 chiếc áo đó nha !”. “ Sao chị biết tôi? Sao chị biết tôi thích
2 cái áo này mà mua tặng tôi”. Trước vẻ mặt ngạc nhiên, ngơ ngác của Ngọc
Trinh, Bảo Phương vẫn giữ nụ cười trên môi “ Xin lỗi, mình thấy chị thử đi thử
lại 2 cái áo này rất đẹp, đã thích tại sao không mua ? Tôi mạng phép vậy”. Trước
một phụ nữ xinh đẹp, tự tin Ngọc Trinh lí nhí “ Tôi cũng thích lắm, nhưng đâu
có biết mặc để đi đâu, suốt ngày lẩn quẩn trong nhà đâu có đi đâu mà mặc đẹp
như vậy”. “ Sao lại không đi đâu, mặc để hẹn hò café với tôi không được sao?”.
Ngọc Trinh hơi sợ trước thái độ quá bạo dạn của người phụ nữ lạ “ Tôi ..tôi vẫn
chưa biết chị, hình như chị là nữ doanh nhân Bảo Phương, Bảo Phương thiên thần.?”
Ngọc Trinh nhíu mày nhìn Bảo Phương. Không để Ngọc Trinh mất thời gian ngạc
nhiên nàng dịu dàng “ chị biết tôi lâu rồi đó chứ, quá nhiều lời đồn thổi về
con người tôi, có những lúc chị còn nguyền rủa tôi, muốn xé xát tôi ra vì dám
cướp chồng chị phải không ?” Vừa nói nàng vừa nắm tay Ngọc Trinh dẫn đi lại khu
café của trung tâm thương mại. Bảo Phương gọi cho mình một ly café đen đá không
đường, và hỏi Ngọc Trinh uống gì, Ngọc Trinh líu ríu như một cái máy chọn sinh
tố sữa dâu, khi cô nhân viên cầm thực đơn đi rồi Ngọc Trinh mới bừng tỉnh “Không
ngờ Bảo Phương ngoài đời xinh đẹp và tự tin quá, tôi không nghe Vũ Phong nói
gì, nhưng bạn bè ảnh thì luôn chê trách tôi không dám đánh ghen, không dám ly
hôn Vũ Phong, nói thật tôi cũng nguyền rủa thầm cô nhiều lắm, tôi và mẹ chồng
tôi nhiều lần muốn gặp cô để “ ra ngô ra khoai” lắm đó, hôm nay gặp cô, tôi..tôi”.
Ngọc Trinh bỏ lửng câu nói, mắt không dám nhìn thẳng Bảo Phương mà nhìn xuống
chân mình lí nhí, hành động của một người nhút nhát, không tự tin. Bảo Phương dịu
dàng “ sao chị không làm như người ta xúi giục để đến đánh ghen”. “ tôi … tôi
cũng không biết, tôi cũng gặng hỏi Vũ Phong, nhưng anh ấy chỉ hỏi tôi có tin
anh đang cặp bồ với cô không ? Anh còn rủ tôi đến gặp cô nửa..”. Mắt vẫn nhìn
xuống chân hai tay vân ve lai áo, Ngọc Trinh lí nhí như tội nhân bị hỏi cung chứ
không phải một người vợ đang ghen với tình địch giật chồng mình. Bảo Phương dịu
dàng hỏi “ Vậy sao chị không đi gặp tôi, mà chị có tin tôi là “ hồ ly tinh” cướp
chồng chị như người ta nói không ? “ Vừa lúc cô nhân viên mang đến ly café đen
đá và ly sinh tố sữa dâu “ mời hai chị uống nước, chị cần gì thêm cứ gọi em”. Bảo
Phương cảm ơn cô nhân viên và không quên khen cô bé có một nụ cười dễ thương.
Lúc này Ngọc Trinh mới dám nhìn thẳng vào mắt Bảo Phương, cô thầm nhủ . “Đúng
là một thiên thần, đôi mắt đẹp, đa tình long lanh như một mặt hồ mùa thu mà bất
cứ ai cũng muốn chết chìm trong đó, một gương mặt thanh tú, một vóc dáng thanh
mãnh, lại tự tin, Bảo Phương đẹp quá, Vũ Phong đam mê Bảo Phương cũng đúng”. Cô
thầm ganh tỵ trước sức quyến rũ, tươi trẻ của Bảo Phương, cũng là phụ nữ U40
nhưng cô trong như bà nội trợ lúc nào cũng xề xòa đầu tóc rối mù, mập mạp nặng
nề như con lợn xề, lại còn nhúc nhát suốt ngày chỉ biết cơm nước cho 3 đứa con,
và bà mẹ chồng đã gần 80. Cô cũng chưa bao giờ tham dự các buổi tiệc tùng, even
mặc dù Vũ Phong luôn năng nỉ rủ cô cùng đi để chứng minh cho mọi người thấy anh
rất yêu thương và chung thủy với vợ, để cho mọi người thấy gia đình anh rất ấm
êm.
Bảo
Phương vui vẻ nói “ Chị không biết tôi cũng đúng, còn chị, lúc nào anh Vũ Phong
cũng tự hào về hậu phương vững chắc của anh ấy, anh ấy luôn mang chị ra để đáp
trả những lời gạ gẫm của các cô gái đẹp”. Nghe Bảo Phương nói Ngọc Trinh đỏ mặt
mắc cỡ chống chế “ ông ấy xạo cho vui chứ vợ chồng cưới nhau gần 20 năm, già cả
rồi, ông có hàng tá bồ đầy rẩy bên ngoài cũng kệ, tôi già rồi chẳng qua là còn
cái nghĩa”. Cái này thì cô nói thật lòng, Vũ Phong là một đại gia trong ngành
xây dựng, xung quanh anh biết bao các bóng hồng săn đuổi, chưa kể những cô tiếp
viên trẻ đẹp, tươi mát, trong những lần Vũ Phong tiếp khách, chiêu đãi đối tác.
Họ sẵng sàng lao đầu vào chàng vì hầu bao của chàng quá lớn, trong hoàn cảnh
này thì chẳng một thằng đàn ông nào có thể không xa ngã. Bảo Phương cắt ngang
dòng suy nghĩ của Ngọc Trinh “nghỉ gì mà trong “ ngố thế” chị? Chị cho phép
mình gọi bằng bạn nha, mình cũng cùng tuổi mà !” Ngọc Trinh vui vẻ mĩm cười gật
đầu. Bảo Phương vui vẻ nói “ Ngọc Trinh xinh đẹp và phúc hậu lắm, 2 chiếc áo
này rất đẹp, hợp với dáng Trinh”. Ngọc Trinh chống chế “ mình như cái lu, suốt
ngày ở trong nhà có đi đâu đâu mà mặc áo này”.” Sao lại không đi đâu, đi uống
café với mình không được sao” Bảo Phương cười tươi rối nhìn Ngọc Trinh cũng cười,
cả hai trong như đôi bạn thân thiết. Và từ đó họ trở thành đôi bạn thân, những
ngày kỷ niệm như ngày lễ tình yêu, ngày quốc tế phụ nữ, hay trong những chuyến
công tác Bảo Phương luôn nhắc Vũ Phong không quên mua quà cho vợ, cho mẹ và con
gái.
Mới
đó mà đã mười lăm năm, người con gái tài sắc vẹn toàn ngày nào đã bước vào tuổi
40, vẫn cô đơn một bóng, bao đại gia đẳng cấp làm cây si, trong đó Vũ Phong là
kẻ chung tình nhất. Vì Ngọc Trinh và Bảo Phương trở thành bạn thân, Vũ Phong
cũng có thêm khoảng cách giữa chàng và Bảo Phương, nhưng chàng không thể hết
yêu Bảo Phương, nàng như một thiên thần, trong sáng và thân thiện với mọi người.
Chàng gắng bó với nàng bao buồn vui trong công việc, thành công của nàng đều có
sự hiện diện của chàng. Thiên thần, ai cũng thích gần gũi, thích yêu, thích ngắm,
nhưng “cấm sờ”./.