Tình yêu, vốn dĩ là chuyện
của cảm xúc. Chúng ta đến với nhau vì rung động, cũng có thể chia ly vì một
trong hai đã không còn vấn vương đối phương nữa. Em không trách cứ anh thay
đổi, càng không đổ lỗi cho tình yêu của chúng ta trước đây là giả dối. Em sẽ níu
giữ anh bằng tất cả nỗ lực trong tình yêu của em, nhưng nếu anh vẫn muốn buông
tay, thì em chẳng còn cách nào khác

Chuyện cảm xúc thay đổi, không phải lỗi của riêng ai, chỉ là yêu thương đã phai
mà không cách nào tô đậm. Nếu buông tay vì hết yêu thương, nếu quay lưng đi
trước vì cảm xúc đã vơi đã cạn, vậy thì hãy quyết tâm để đừng bao giờ muốn trở
về.
Em đã phải
trải qua một quãng thời gian dài tập chịu đựng đau thương, học cách giữ chặt
trái tim đầy vết nứt để không trơ lỳ chạy tới bám chặt lấy tay anh níu kéo,
cũng cố gắng để nửa đêm không đột nhiên thức giấc thấy nước mắt thấm đẫm gối,
hoang hoải ngày qua ngày chấp nhận rằng, em phải để anh bước ra khỏi cuộc sống
của em, vĩnh viễn.
Vậy mà hà cớ gì anh đã đi rồi lại quay về? Chuyện tình tưởng như đã chôn vùi vĩnh viễn dưới gót giày anh giẫm lên ngày nào, cương quyết cắt bỏ hy vọng cuối cùng của em khi đó, giờ lại được anh mang trở lại để xin thứ tha. Anh nói xem, em có thể coi như chưa có đổ vỡ chia ly như anh nói, hay không?
Vậy mà hà cớ gì anh đã đi rồi lại quay về? Chuyện tình tưởng như đã chôn vùi vĩnh viễn dưới gót giày anh giẫm lên ngày nào, cương quyết cắt bỏ hy vọng cuối cùng của em khi đó, giờ lại được anh mang trở lại để xin thứ tha. Anh nói xem, em có thể coi như chưa có đổ vỡ chia ly như anh nói, hay không?
Người ta từng
nói, những gì đã từng nhẫn tâm cắt đứt, sẽ không còn cơ hội nối liền. Huống chi
em đã đốt sạch hy vọng lẫn cảm xúc nơi anh, chứ chẳng còn nuôi dưỡng mảnh tình
cũ với những kỷ niệm khi xưa một chút nào. Anh nghĩ, anh có thể quay về như
chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Thậm chí em vẫn còn nhớ mồn một cảm giác suy sụp hoàn toàn khi trông bóng anh lạnh lẽo bước đi, nỗi đau khắc sâu vào da thịt, vào trái tim khi ấy, so với những giọt nước mắt hối hận giả dối bây giờ của anh, khổ sở hơn gấp trăm nghìn lần.
Thậm chí em vẫn còn nhớ mồn một cảm giác suy sụp hoàn toàn khi trông bóng anh lạnh lẽo bước đi, nỗi đau khắc sâu vào da thịt, vào trái tim khi ấy, so với những giọt nước mắt hối hận giả dối bây giờ của anh, khổ sở hơn gấp trăm nghìn lần.
Anh, dựa vào cái gì để xin em tha thứ? Dựa vào cái gì mà nghĩ em sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh, cùng nhau bắt đầu lại?
Anh, giờ phút này đây trở nên nực cười biết nhường nào!
Em không phải là người thay thế để anh tìm về những lúc thất bại hay đổ vỡ, càng không phải là người dễ dãi đến nỗi có thể sau bao tổn thương anh gây cho, vẫn một lòng yêu thương anh không thay đổi.
Làm gì có ai mãi đứng đợi sau lưng anh? Làm gì có ai vẫn giữ vẹn nguyên được mối tình khi đã bị đối phương buông tay rồi nhẫn tâm vứt bỏ?
Đã quay lưng rồi, thì đừng hối hận. Ngày đó anh đi, giữa chúng ta đã chấm hết. Và cũng từ ngày đó trở đi, em bắt đầu cảm thấy may mắn, vì một người không xứng đáng, đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc sống của em, như thế!
(ST)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét