Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

Món ngon cực yêu của bé không chối từ.

Món cơm có màu sắc rất bắt mắt và dễ thương sẽ thu hút bé nhà mình đấy...
Nguyên liệu:Gạo, 1 mớ cải bó xôi (tìm mua ở siêu thị hoặc các cửa hàng rau sạch), nếu không bạn có thể bằng các loại rau xanh khác tùy thích, 2 quả trứng, 200g cá hồi đóng hộp, 1 gói xúc xích, 1 củ cà rốt, 1 quả dưa chuột, Gia vị.

Cách làm:
Bước 1:
- Gạo vo qua nhiều lần nước cho sạch, cho gạo vào nồi cơm điện nấu đến khi gạo chín.
- Cải bó xôi rửa sạch, thái khúc ngắn, luộc chín vớt ra, băm nhuyễn rau.
- Trứng gà đập ra bát, thêm chút muối, đánh tan trứng. Cho dầu ăn vào chảo, đún nóng, đổ trứng vào, đảo đều tay để trứng tơi nhỏ.
- Mở nắp hộp cá hồi, chỉ lấy phần thịt cá, không lấy phần nước, dằm nhuyễn thịt cá.

Bước 3:
- Cơm chín xúc ra 3 bát tô.
- Bát 1: trộn cơm với rau xanh và một chút muối.
- Bát 2: trộn cơm với trứng đã chiên và một chút muối.
- Bát 3: trộn cơm với thịt cá hồi.

Bước 4:
- Bạn có thể tự làm một cái khuôn ép cơm bằng hộp giấy hình chữ nhật có lót giấy bóng kính sạch.
- Đầu tiên múc phần cơm rau vào, dàn đều và nén chặt bằng muôi gỗ để cơm dính vào nhau, sau đó cho phần cơm trứng lên trên, tiếp đến là phần cơm cá hồi làm tương tự.
- Lưu ý là cơm phải nóng thì mới dễ ép và tạo khuôn.

Bước 5:
- Xúc xích, dưa chuột, cà rốt bạn cắt hình bông hoa 5 cánh để trang trí cho đẹp mắt.
Bước 6:
- Cho cơm ra đĩa, bày lên trên xúc xích, dưa chuột, cà rốt.
- Khi ăn bạn dùng dao cắt cơm thành từng phần nhỏ nhìn trông giống bánh gato rất thú vị.
chúc các bạn thành công nha.



Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

Phụ nữ đi làm hay ở nhà cũng được, miễn là chồng yêu.

Thật ra, đàn bà có tự yêu mình tới cả nghìn lần cũng không bằng một người đàn ông yêu họ một phần. Làm phụ nữ nhiều khi không phải chỉ làm dâu nhà chồng mà là làm dâu thiên hạ. Cái thiên hạ nho nhỏ ấy chính là: nhà chồng, nhà mình, hàng xóm nhà mình, hàng xóm nhà chồng, những người sống xung quanh và cả những người mình đã từng quen, từng biết và cả những người đang quen biết và sẽ quen biết… Cho nên, với một số lượng đông đảo như thế có lẽ ít có người phụ nữ nào có đủ bản lĩnh để có thể làm hài lòng tất cả bọn họ.

Người phụ nữ phải là người biết mình nên làm vừa lòng ai? Ai là người quan trọng nhất và cốt lõi nhất là mình muốn được sống như thế nào? Sống như thế nào để tự bản thân mình cảm thấy hạnh phúc và hài lòng.
Đời người không phải là một cuộc chạy maraton chỉ vì thiện ý và những vui buồn của kẻ khác mà lại đi ép bản thân mình cho tới khi chính bản thân cảm thấy mệt rã và gục xuống thì thôi. Căn bản, hãy nghĩ cuộc đời mình là một cuộc đi dạo. Nơi nào vui thì ta ghé vào, nơi nào ồn ào, bất an thì ta tránh ra. Cứ nghĩ mọi thứ thật đơn giản. Niềm vui và hạnh phúc càng đơn giản chẳng phải sẽ càng dễ kiếm tìm và càng dễ có được nhiều hay sao? Làm phụ nữ càng nên giản đơn mọi thứ.

Với điều kiện người đàn ông đó có thể lo lắng và đảm bảo chu toàn cho vợ con của mình thì người đàn bà đó cũng là người đàn bà hạnh phúc chứ sao? Và người đàn bà thành công chính là người đàn bà lấy được một người chồng ưng ý mình. Cho nên, cũng không phải người đàn bà nào ở nhà cũng là một người đàn bà thất bại đâu. Ở đời này, cái gì cũng có cái giá của nó hết.Lại nói tới cái chuyện phụ nữ đi làm hay ở nhà? Đi làm hạnh phúc hay ở nhà hạnh phúc? Cái đó không thể mang ra mà áp dụng cho tất cả mọi người. Có những người đàn bà cảm thấy bản thân mình phù hợp và thích thú với việc chăm sóc nhà cửa, con cái, chồng con… Và họ làm điều đó chính là vì nguồn vui hạnh phúc của bản thân họ cho nên họ chấp nhận làm người đàn bà đứng sau người đàn ông của mình.
Tôi có một người chị họ, cái ước muốn của chị ấy chỉ là được ở nhà chăm sóc, dạy dỗ hai đứa con trai nhỏ đang đến tuổi ăn tuổi học của mình mà thôi. Chị ấy không tham lam ra ngoài xã hội kiếm tiền, không tham lam cuộc sống sang giàu hạnh phúc. Với chị ấy, cuộc sống đơn giản và thảnh thơi, có thời gian chăm chồng con chính là thứ khiến chị ấy hài lòng. Và tự bản thân chị ấy không nghĩ là mình ăn bám chồng, mà chỉ nghĩ, ra ngoài kiếm tiền đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người đàn ông.

Tự bằng lòng và chắc chắn với triết lí sống của bản thân chính là thứ khiến chị ấy cảm thấy thanh thản khi chỉ ở nhà chăm con và chồng. Tự bản thân chị ấy không cảm thấy áp lực nên nó không trở thành áp lực trong cuộc sống của chị ấy. Với chị ấy, con cái cũng chính là một thứ của cải, tài sản quan trọng hơn tất thảy mọi thứ khác trong đời này.
Thế nhưng ngược lại, mẹ chồng chị ấy lại không nghĩ thế. Bà nghĩ, chính vì chị ấy không đi làm, chỉ quanh quẩn ở nhà chăm con, làm việc nhà nên con trai bà mới phải vất vả tất bật kiếm tiền vì gánh nặng cơm áo gạo tiền trong cái gia đình ấy chỉ có một mình người đàn ông phải gánh vác. Và bản thân bà cũng là người làm ra tiền trong nhà nên không chấp nhận được việc con dâu của mình chỉ loanh quanh trong nhà ăn bám chồng con. Cứ nghĩ đến là đã thấy gai lòng rồi.
Thế nhưng khi hỏi chị ấy mẹ chồng như thế chị không cảm thấy áp lực hay sao? Không cảm thấy thiếu thoải mái hay sao? Chị ấy bảo: Mẹ chồng thì không ở cùng, nên yêu cũng được mà ghét cũng được. Cái quan trọng là chồng mình yêu hay ghét mình mà thôi. Nêu sự lựa chọn của mình khiến chồng mình hài lòng và bản thân mình cũng thoải mái thì chẳng có lí gì phá vỡ nó chỉ vì một người khác không thích.

Bản thân chồng chị ấy cũng thích khi đi làm về nhà, cơm nước nhà cửa sạch sẽ, con cái đàng hoàng, học hành được mẹ dạy dỗ, kèm cặp cẩn thận… Và việc chịu trách nhiệm toàn bộ về kinh tế gia đình không phải là một áp lực quá lớn với anh ấy. Chính vì thế  khi có vợ ở nhà chăm sóc con cái, nhà cửa, lo lắng chu toàn đối nội đối ngoại mà anh ấy cảm thấy an tâm để có thể làm việc. Và gia đình họ vẫn sống hạnh phúc, đầm ấm bên nhau.
Thế nhưng ở bên cạnh nhà tôi thì lại khác, hai vợ chồng cùng đi làm, cùng kiếm tiền… song với họ, ai cũng có cái tôi của mình, cũng có bản lĩnh ngút trời của mình, cũng có sự nghiệp của mình nên không ai chấp nhận việc phải hi sinh nhiều hơn cho gia đình bé nhỏ của họ. Chị vợ cũng là một người đàn bà tham vọng. Thậm chí còn tham vọng hơn cả chồng. Vì thế, cái khẩu hiệu đàn bà và đàn ông phải bình đẳng trong mọi phương diện trong cuộc sống luôn được chị dâng cao không khi nào hạ thấp. Và nhất là chị ấy thường không thích những người đàn bà ru rú ở nhà chăm con, chăm chồng.
Chính bản thân chị ấy lại không biết là nhiều khi, anh chồng thèm có cái cảm giác người vợ của mình cũng đơn giản, bình thường như những người đàn bà khác. Ấy là, sau khi tan sở là tất bật đón con, hay khi về nhà là cơm nước cho chồng cho con, chăm sóc con cái, và nhẹ nhàng dựa dẫm vào người đàn ông bên cạnh mình, thậm chí là đôi lần ngoan ngoãn nghe lời chồng một chuyện nho nhỏ nào đó, hay khen ngợi chồng mình đôi lời... nhưng không được. Vì chị ấy là một người phụ nữ thành đạt, bản lĩnh và không có nhiều thời gian cho gia đình, chị ấy cũng chẳng thua kém anh nên không cần dựa dẫm, chị ấy giỏi giang nên nhiều khi thấy những thứ anh làm được cũng bình thường...
Cho nên, để chấp nhận cuộc hôn nhân này và chấp nhận sống bên nhau nghĩa là họ phải chấp nhận con người của nhau và chấp nhận cái tôi, dù to hay nhỏ ấy. Nếu không thể cải tạo được nhau thì chỉ còn một cách duy nhất là chấp nhận hoặc ly hôn.
Trong hai người đàn bà ấy, không biết ai mới là người đàn bà hạnh phúc? Đừng vội nghĩ, người đàn bà sáng sáng cắp cặp tới cơ quan, quần áo là lượt, phấn son xinh đẹp, cưỡi xe tay ga, và mặc đồ công sở sang trọng đi làm mới là người đàn bà đáng mơ ước, là người đàn bà hạnh phúc. Còn người đàn bà đầu tắt mặt tối giản đơn ở nhà là người đàn bà bất hạnh, thất bại. Bởi lẽ, có người đàn bà nghĩ, chăm sóc chu đáo cho chồng con mới là hạnh phúc.
Nhưng có người đàn bà lại quan niệm, thành đạt, có công việc yêu thích, có đam mê… đó mới là hạnh phúc. Ở đây, không nói chuyện ai sai ai đúng. Vì mỗi người chỉ có một cuộc đời và hãy để họ được sống đúng như những gì mình muốn. Nhưng quả thật để làm một người đàn bà hạnh phúc thì không phải cứ sống như mình muốn là được. Đó là cái khó mà không phải người đàn bà nào cũng có thể dung hòa được nó.
Sống thế nào để cuộc sống của mình thoải mái và phù hợp cũng chính là nghệ thuật. Và với người đàn bà, thì ở đâu cũng không quan trọng, ở cơ quan, hay ở nhà, kiếm ra tiền, hay không kiếm ra tiền… Cái quan trọng là trong con mắt người đàn ông của họ là họ đang ở vị trí nào và được yêu thương bao nhiêu? Mà với đàn bà, hạnh phúc hay không hạnh phúc, thành đạt hay không thành đạt… chẳng phải ở chính tình yêu của người đàn ông ở bên cạnh mình hay sao?

Đừng ai nói, tại sao phải để hạnh phúc của mình phụ thuộc vào một người đàn ông mà không để chính bản thân mình tự quyết định. Thật ra, đàn bà có tự yêu mình tới cả nghìn lần cũng không bằng một người đàn ông yêu họ một phần. Người đàn bà nào cũng cần chở che, cũng có khi yếu mềm và từng trải những cô đơn. Có một người đàn ông ở bên yêu thương chính là niềm an ủi, niềm vui và hạnh phúc lớn nhất.
Không phải vì đàn bà phụ thuộc vào người đàn ông mà chính là người đàn bà nào cũng cần được yêu. Cần tình yêu từ một trái tim ấm áp chứ không đơn thuần là chỉ cần một người đàn ông không thôi. Nếu người đàn ông đó không thể yêu thương thì cũng chẳng có người đàn bà nào cần cả.





Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015

Tỉnh cơn say nắng với sếp nhờ một lần nghe lén !

Vợ chồng chị kết hôn được 5 năm. Chồng chị nổi tiếng “hiền lành như đất”, từ hồi cưới nhau về chả bao giờ anh chị to tiếng với nhau. Mà nếu có lần nào xích mích, “cơm không lành, canh không ngọt” anh cũng chỉ hậm hừ vài tiếng rồi thôi. Thế nhưng, anh hiền quá thành ra cục mịch, lấy nhau mấy năm chả bao giờ được một lời ngon ngọt với chị, lễ Tết cũng chẳng bao giờ được món quà, kỷ niệm ngày cưới có khi anh cũng không buồn nhớ. Mới đầu chị hờn dỗi lắm, nhưng anh cũng chẳng thay đổi gì nên lâu dần chị cũng đành chấp nhận. Thôi thì “dùi đục chấm mắm cáy” nhưng không đi léng phéng ở đâu là được, chị tự an ủi mình.

Yên tâm ở ông chồng “cổ lỗ”, chị cũng chẳng buồn chăm sóc bản thân. Ngày trước còn con gái chị điệu đà bao nhiêu, thì bây giờ chị xuề xòa bấy nhiêu. Quần áo mua về chỉ cần mặc vừa, gọn gàng là được, chị chả còn quan tâm đến mốt này, mốt kia. Tối ăn cơm xong, thay vì thể dục hay đắp mặt nạ dưỡng da, chị vùi đầu vào xem mấy bộ phim rồi quay ra dỗ con ngủ. Con ngủ rồi, chị cũng đánh một giấc đến sáng, thế là hết ngày.
Cuộc sống của vợ chồng chị cứ tiếp diễn bình lặng như thế. Cho đến một ngày, cơ quan chị có sếp mới đến thay cho sếp cũ chuyển công tác. Ngay từ lần đầu gặp mặt, chị đã bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài phong trần, nam tính của sếp.
Tự dưng, chị thấy mình cần xinh đẹp hơn trước mặt sếp. Vứt xó toàn bộ số quần áo cũ, chị đầu tư cả một ngày đi mua váy. Chị còn tự thưởng cho mình một buổi làm mặt ở spa, điều mà từ hồi lấy chồng chị chưa một lần thực hiện.
Dần dần, cả cơ quan ai cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của chị. Nhìn chị như trẻ ra gần chục tuổi, nhẹ nhàng, xinh đẹp, vui vẻ. Mấy cô bạn cùng phòng trêu chị, nhìn thơ thới cứ như đang yêu ấy nhỉ. Chị chỉ cúi mặt, cười thầm. Mỗi lần sếp đến, chỉ cần sếp liếc nhìn chị một cái cũng khiến chị thấy rạo rực, vui suốt cả ngày. Nhưng điều chị không ngờ nhất là chồng chị, dạo gần đây thấy anh vui vẻ hẳn, có khi vừa tắm còn vừa hát hò, huýt sáo. Hôm cuối tuần vừa rồi, chồng chị còn rủ vợ con đi dạo, rồi đưa 2 mẹ con vào Tràng Tiền ăn kem. Chị ngạc nhiên lắm, không hiểu vì sao chồng mình tự dưng lại thế.

Cơn say nắng của chị rồi cũng có ngày kết thúc, đó là vào một ngày đẹp trời, chị đi ngang qua phòng sếp, vô tình nghe thấy tiếng sếp quát vợ: “Cô về đi, đến đây làm gì, tôi có chết đói đâu mà phải mang đến tận cơ quan, sốt ruột”. Hóa ra, vợ sếp mang cơm đến cho chồng ăn trưa, chị bỗng thấy bực mình, người ta có lòng như vậy, là chồng mà ăn nói như vậy được sao. Đúng lúc đấy vợ sếp bước ra, mặt cúi gằm. Chị thấy thế vội giả bộ như mình vừa đi qua, không nghe thấy tiếng gì bên trong.
Bao cảm xúc về người đàn ông lịch lãm bỗng tan biến đi đâu sạch, chị nghĩ thầm: “Hóa ra cũng chỉ được cái mẽ bề ngoài thôi, dù sao lão chồng nhà mình vẫn tốt hơn tỉ lần”.
Tối hôm ấy, chị về sớm, tiện tạt qua chợ mua ít đồ ăn tươi. Tối nay, chị sẽ nấu một bữa ăn thật ngon cho chồng. Chồng chị lăng xăng phụ chị nấu nướng, con trai thì líu lo trò chuyện. Bỗng dưng chị thấy mình hạnh phúc quá, thì ra bấy lâu nay, một phần cũng là do chị không chịu hâm nóng cuộchôn nhân này.

Chị thầm cảm ơn cơn say nắng với sếp vừa rồi, nhờ có nó chị mới nhận ra chị yêu gia đình mình thế nào. Từ giờ, chị sẽ cố gắng thêm lửa cho cuộc hôn nhân của mình.

Đóng cửa tâm hồn !

Sáng cuối tuần ơi đừng đến ! bởi mỗi ngày cũng như một ngày, mình thèm cảm giác của kẻ ngủ muộn, mình thèm cảm giác được tự do ngủ nghỉ ! Cuộc sống hôn nhân cũng thật buồn cười, chẳng khác nào cái Toilet ! Bi quan quá ! nhưng thật tế nó là vậy !

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

Rồi một ngày thế giới rộng lớn kia là dành cho con !

Rồi một ngày thế giới rộng lớn kia là dành cho con. Có những ngày mẹ thực sự không thể nhìn thấy con đường phía trước mẹ con mình đang đi. Mẹ thực sự mơ hồ để tiếp tục cuộc sống. Mẹ cảm thấy bản thân mình bế tắc đi cùng bất lực. Mẹ muốn khóc cho thỏa lòng sau những ngày kìm nén. Mẹ muốn buông tay bởi mệt mỏi đi cùng yếu đuối.

Mẹ nhận ra mình thực sự cô đơn khi mẹ con mình ở viện. Người người hỏi ba nó đâu? Người lại hỏi mấy đứa rồi? con lớn thế chưa sinh lại à?
Từng câu như siết chặt hơn vào nỗi cô đơn mẹ cố giấu nơi sâu thẳm cõi lòng. Ngắm nhìn con ngủ vẻ mặt nhăn nhó vì khó chịu trong cơ thể. Đôi môi căng mọng đỏ hồng hơi thở mệt mỏi mẹ chẳng muốn khóc mà nước mắt chẳng ngừng rơi. Mẹ gục ngã rồi. Mẹ muốn có ai đó xuất hiện hay bước đến bên mẹ giây phút ấy siết chặt mẹ vào vòng tay truyền cho mẹ thêm sức mạnh và hơi ấm để tiếp tục cuộc chiến này. Nhưng vẫn chỉ là một mình thôi. Tự nhủ mình cứ chịu đựng rồi sẽ qua. Và đã 3 năm rồi mẹ sống như thế từ ngày ba bỏ mẹ con mình đi về nơi xa lắm chỉ sau một giấc ngủ đêm mưa. Mẹ vẫn biết và vẫn hiểu những suy nghĩ và cảm nhận của con.

Chỉ có điều mẹ không thể nuông chiều con theo điều đó. Mẹ chẳng thể cho con một cuộc sống bình thường như những đứa trẻ đủ cha mẹ. Có đôi lần mẹ thấy cổ mình nghẹn đắng nước mắt chực rơi khi con hát “Cả nhà thương nhau”, hay khi con cầm tay mẹ chỉ mẹ ơi chú Thanh đó ba của Mèo đó mẹ. Và con hiểu con chỉ có mẹ thôi. Mẹ biết vì thế con chẳng bao giờ đi đâu mà không có mẹ, con an tâm nhất là khi có mẹ ở bên.

Con ngủ ngon nhất là khi có mẹ ngủ cùng. Niềm vui nhất của con là được chơi cùng mẹ. Với con nhà là bất kỳ nơi nào có mẹ. Có đôi lần con khóc úp mặt vào gối khóc rấm rức. Mẹ hỏi con nói trong tiếng nghen “con sợ mẹ đi mất” rồi vỡ òa nức nở. Có ngày sáng mẹ gọi con dậy con nói “con không dậy đâu con dậy mẹ lại đi làm mất” Và nhiều lần lần con đã gào lên với mẹ “Con đã nói mẹ bao nhiêu lần rồi là mẹ ở đâu con ở đấy mà” khi mẹ bắt con ở nhà. Mẹ cũng biết con nhớ mẹ mỗi ngày và nhiều hơn trong những ngày mưa gió. Cũng như mẹ nhớ con. Nhưng chàng trai của mẹ à. Mẹ phải kiếm tiền để con được đến trường để quần áo con thôi nhàu nhĩ, cũ kỹ rách nát. Để mẹ con mình có chỗ trú ngày mưa nắng. Để con có một cuộc sống đầy đủ như bạn bè trang lứa và để con có một tương lai….

Rồi một ngày thế giới rộng lớn kia là dành cho con. Vì thế mẹ không thể ôm con trong tay mỗi ngày. Chạy đến bên con khi con nhớ mẹ. Mẹ chẳng thể bên con mọi lúc mọi nơi. Nhưng mẹ sẽ luôn nắm chặt tay con trên con đường cuộc sống nếu mẹ còn sức lực. Vì thế mẹ không mong con có thể hiểu mẹ khi con chưa đầy 4 tuổi nhưng mẹ tin sẽ có ngày con hiểu mẹ phải không? Một ngày nào đó con sẽ không còn mẹ ở bên cũng như mẹ đã chẳng còn có bà ngoại. Nhưng con còn chẳng có anh em ruột để cùng con chung chia cuộc sống, sẽ có lúc con cảm thấy cô đơn con cảm thấy đơn độc nhưng hãy đừng gục ngã nhé con trai. Vì cuộc sống còn đầy rẫy những trách nhiệm trên vai con, trách nhiệm về hạnh phúc những người con thương yêu. Mẹ sẽ luôn bên con vì thế đừng lo sợ điều gì. Cố gắng nhé chàng trai của mẹ. Hãy biến yếu đuối của con thành sức mạnh. Mạnh mẽ lên và đừng khóc nữa người đàn ông tương lai của mẹ… Để trở thành một người phụ nữ bản lĩnh.

Để trở thành một người phụ nữ bản lĩnh không nhất thiết phải làm những điều lớn lao, nhưng đưng như một cô công chúa đợi bạch mã hoàng tử tới cứu giúp.. Chỉ có thể chính bạn mới giúp được chính mình. Trong những hoàn cảnh như những bà mẹ đơn thân cần thêm bản lĩnh để vượt qua áp lực của xã hội, những bạn nữ cần thêm bản lĩnh để vượt qua những khó khăn trong tình yêu,.. Vậy bản lĩnh là gì ? Làm như thế nào để trở thành người phụ nữ bản lĩnh. Nếu một ngày nào đó bạn ốm hãy tự lấy thuốc uống mà uống. Bạn có thể tự mình làm được điều đó mà, phải không? Đừng lúc nào cũng trông chờ ai đó sẽ đến bên cạnh bạn vỗ về chăm sóc ân cần hỏi han khiến cả thiên hạ phải ghen tị như trong phim Hàn Quốc. Trong cuộc sống sẽ có lúc bạn nhận ra bạn chỉ có một mình, và bạn phải học cách làm quen với điều đó. Sẽ có lúc những cơn mưa bất chợt ùa về, đừng lúc nào cũng ở yên một chỗ chờ ai đó đến đón và trao cho ta những cái ôm thật chặt. Đừng như thế! Hãy tự học cách tự mình chuẩn bị mọi thứ đi nào! Đừng quá phụ thuộc vào ai đó, bởi nếu không có họ bạn sẽ làm gì đây? Tốt hơn hết là hãy tự chuẩn bị áo mưa và dù cho mình đi. Như thế là bạn đã tự biết chăm sóc bản thân mình rồi đấy.

Và cũng có những lúc khi bạn vấp ngã thì hãy tự đứng dậy. Không phải lúc nào cũng có một bàn tay sẵn sàng đưa ra đỡ lấy bạn mà bạn phải tự đứng dậy bằng chính đôi chân mình. Có thể sau mỗi cú ngã sẽ để lại cho bạn những vết thương. Bạn chọn cách đứng dậy đi tiếp và chấp nhận những nỗi đau hay sợ hãi và mãi dậm chân tại chỗ là lựa chọn của bạn. Đừng lúc đổ lỗi cho ông trời hay bất kì ai khác bởi lỗi là do bạn! 

Và cuối cùng dù là phụ nữ hay đàn ông hãy sống và có ước mơ cho riêng mình. Đồng ý rằng có những lúc vì tình yêu chúng ta phải hi sinh rất nhiều thứ nhưng cũng phải nhớ rằng bạn cũng có quyền đối xử tốt với bản thân mình. Thử nghĩ xem nếu cứ sống chết hết mình trong tình yêu thì khi mất nó đi bạn sẽ còn lại gì? Ít nhất chũng ta cũng phải có mục đích sống, có ước mơ và hoài bão của riêng mình chứ! Và nào bây giờ bạn biết mình phải làm gì rồi chứ? Hãy làm những gì mình thích và luôn vững niềm tin, bạn sẽ làm được những gì mình mong muốn và mang lại hình phúc trong chính mình.

Chúc các mom đạt ước mơ và luôn có được bản lĩnh. 



Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

Không sao, em ổn mà!



Những lúc con gái bất ổn, đều vờ như mình vẫn ổn. Và mặc nhiên nói “không sao”…
Giống như một cách trấn an người khác và tự trấn an mình, con gái có một câu thần chú ngắn ngắn, vẻn vẹn năm chữ cho một câu. Là: “Không sao, em ổn mà!”

 Rồi thì các anh chàng sẽ thấy các chị em phụ nữ thường hay nói câu đó. Khi mà họ xã giao khách sáo với những người xa lạ chưa kịp quen thân, bởi không muốn làm phiền đến người khác. Khi mà họ muốn được ở lại một mình, kể cả ngổn ngang tâm trạng và bế tắc chưa tìm ra cách để giải quyết, bởi lúc bấy giờ đang rơi vào trạng thái hụt hẫng với ngay chính bản thân mình. Cách nói “ổn mà” hoàn toàn trái ngược với cái cách mà các cô gái đối diện với nó. Bạn biết không, thật sự thì, cô gái ấy không ổn một chút nào! Vì không ổn chút nào, nên đừng bỏ mặc họ ở lại một mình. Có những lúc cuộc đời này quanh co, họ cũng thấy như một người chạy hụt hơi trong cuộc thi maraton của cuộc đời mình, cảm thấy mọi chuyện xảy ra tồi tệ hệt như cả thế giới này chỉ có mình họ là bị đào thải, bị bỏ rơi ở lại… Những lúc ấy, họ cần bạn bên cạnh, chỉ để họ biết rằng họ không ổn khi phải một mình. Cũng chỉ để họ biết rằng, bạn sẵn lòng không bỏ mặc họ cho dù cả thế giới có quay lưng. Vì không ổn chút nào, nên đừng tỏ ra thờ ơ và lạnh lùng với họ. Tình cảm là thứ có sức mạnh to lớn nhất trong trái tim một người con gái. Họ có thể gục ngã vì nhiều chuyện khác đã xảy ra nhưng rồi vẫn có thể đứng lên chỉ cần bạn còn ở đó. Nếu bạn là người duy nhất họ tin tưởng và yêu thương cũng không còn cần họ nữa, e rằng họ sẽ không đủ mạnh mẽ để có thể đứng lên. Rốt cuộc, lớp ngụy trang của con gái cũng chỉ đơn giản có ngần ấy mà thôi. Là phô ra vẻ mặt vờ như cứng rắn, là cố sức nói với tất cả mọi người rằng mình đang ổn, hoàn toàn ổn. Rồi thì cũng muốn nức nở lên trong vòng tay ôm ấm áp lẫn chân thành của người mà mình thương. Rồi thì cũng mong được người thương chung vai chia sẻ, cùng mình giải quyết mọi chuyện một cách thật gọn gàng. Cách nói “ổn” ấy mà, là cách nói để phủ lấp đi một phần yếu đuối, muốn người khác đừng cười chê và nhạo báng mình. Cách nói “ổn” ấy cũng là một cách để lấy lại tinh thần, để vực dậy bản thân.


Cho nên, các chàng trai thân mến, nếu cô gái của bạn nói với bạn rằng “em ổn”, hãy tinh tế để nhận ra rằng có chuyện gì không hay trong cuộc sống của cô ấy hay không? Nếu có chuyện gì đó trong tầm giải quyết của bạn, hãy giúp cô ấy khỏi những vướng mắc quẩn quanh. Nếu có chuyện gì đó mà bạn không được biết, cũng không thể giúp được gì, thì ít nhất cũng đừng bỏ mặc cô ấy một mình.


Những lúc con gái bất ổn, đều vờ như mình vẫn ổn. Và mặc nhiên nói “không sao”…


Làm mẹ đơn thân, em sẽ cả khóc cả cười !

Không người phụ nữ nào muốn làm mẹ đơn thân cả, nhưng đôi khi cuộc sống buộc họ phải lựa chọn.



 "Em có muốn một lễ cưới lãng mạn, một người chồng hoàn hảo và một gia đình hạnh phúc không?". Câu hỏi này nghe thật "lãng xẹt". Tất nhiên, câu trả lời vẫn luôn là "có". Đây chính là ước mơ "mặc định" trong tiềm thức của mọi cô gái. Phụ nữ, dù sành điệu, mạnh mẽ, hay bình dị, yếu mềm thì họ vẫn luôn khao khát có một bờ vai vững chắc bên mình, để dựa dẫm khi mệt mỏi hoặc chỉ đơn giản là cảm thấy an toàn. Thế nhưng, "công thức của những giấc mơ" đôi khi không áp dụng được vào bài toán hiện thực tàn khốc này. Những người phụ nữ "không may" chỉ còn cách duy nhất là từ bỏ giấc mơ không thành hiện thực ấy để tự lập một công thức mới cho đoạn đường đời đầy dài rộng phía trước và công thức buồn tủi nhất, mang tên "mẹ đơn thân".

Làm "mẹ đơn thân" có nghĩa là trút bỏ cái vỏ hiền lành, yếu đuối thay vào đó là một chiếc áo sần sùi, đầy gai nhọn của một cây xương rồng. Chỉ có xương rồng là loài cây duy nhất dù mưa dập gió vùi thế nào cũng vẫn lặng lẽ ra hoa, mà hoa xương rồng đỏ rực như để báo hiệu sự có mặt của nó trên đời, là ngọn lửa thiêu rụi mọi vất vả, tủi thân và ánh nhìn không mấy thiện cảm. "Đơn độc" không bao giờ là sự lựa chọn của bất kỳ ai, kể cả những người đàn ông. Vì thế, "mẹ đơn thân", dù là chủ động hay bị động, đều là một sự "bất đắc dĩ". Sự lựa chọn này không có đúng hay sai, chỉ có một điều duy nhất là họ sẽ không bao giờ hối hận và luôn nỗ lực để thực hiện hóa sự lựa chọn ấy một cách ít đơn độc nhất. Từ một người vô lo, vô nghĩ, những bà mẹ đơn thân phải mạnh mẽ lên 1000 lần họ có, tự mình chuẩn bị mọi thứ thật kỹ lưỡng từ lúc "vượt cạn" đến lúc hợp pháp hóa cho đứa con của mình. Trong khi những người mẹ bình thường khác sẽ nhận được vô vàn lời chúc mừng từ những người xung quanh với những câu hỏi thăm đầy hoan hỉ thì "mẹ đơn thân" lại thuộc nằm lòng câu hỏi "sinh xong rồi định tính sao?". Chấp nhận làm "mẹ đơn thân" có nghĩa là chấp nhận vừa làm cha vừa làm mẹ, chấp nhận những câu hỏi "tại sao con không có cha?", "cha bé đâu?". Nếu có một từ dành cho những người mẹ đặc biệt này thì "dũng cảm" là từ chính xác nhất.

Người ta nói rằng những đứa bé chính là thiên thần được Chúa phái xuống trần gian và những con cò sẽ đưa những thiên thần xuống trần gian một cách êm ái nhất, thậm chí còn lót một lớp lông vũ trước khi đặt chúng xuống. Nhưng, đôi khi thiên thần cũng bị "ruồng bỏ" và có nhiều thiên thần đến thế giới này bằng những cách thật sự khủng khiếp. Thậm chí, có một vài thiên thần chưa kịp mở mắt chào đời đã phải quay trở lại thiên đường. Những người "mẹ đơn thân" thì không thế. Thay vì "xóa bỏ" sai lầm của mình một cách nhẫn tâm như vậy để hi vọng ích kỷ tìm một tương lai tươi sáng hơn thì những người "mẹ đơn thân" vẫn kiên trì chờ con chào đời và nuôi nấng chúng. Họ không chạy trốn quá khứ một cách hèn nhát, họ vẫn luôn "dũng cảm" để thay Chúa bảo bọc những thiên thần bé nhỏ ấy. 

"Đơn thân" thì đơn độc nhưng không đơn giản. Nếu đối với những người mẹ bình thường yêu con bằng tất cả tâm hồn mình, thì những người "mẹ đơn thân" yêu thương con bằng cả tính mạng và tương lai của chính mình. Cuộc đời này tuy rất khắc nghiệt nhưng vẫn luôn có những bông hoa cẩm chướng tươi thắm dành tặng cho những người phụ nữ dũng cảm - những người "mẹ đơn thân". Những cây xương rồng bền bỉ chịu đựng gió sương rồi cũng sẽ đến ngày ra hoa - giống như sau cơn mưa nhất định sẽ có cầu vồng