Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

Rồi một ngày thế giới rộng lớn kia là dành cho con !

Rồi một ngày thế giới rộng lớn kia là dành cho con. Có những ngày mẹ thực sự không thể nhìn thấy con đường phía trước mẹ con mình đang đi. Mẹ thực sự mơ hồ để tiếp tục cuộc sống. Mẹ cảm thấy bản thân mình bế tắc đi cùng bất lực. Mẹ muốn khóc cho thỏa lòng sau những ngày kìm nén. Mẹ muốn buông tay bởi mệt mỏi đi cùng yếu đuối.

Mẹ nhận ra mình thực sự cô đơn khi mẹ con mình ở viện. Người người hỏi ba nó đâu? Người lại hỏi mấy đứa rồi? con lớn thế chưa sinh lại à?
Từng câu như siết chặt hơn vào nỗi cô đơn mẹ cố giấu nơi sâu thẳm cõi lòng. Ngắm nhìn con ngủ vẻ mặt nhăn nhó vì khó chịu trong cơ thể. Đôi môi căng mọng đỏ hồng hơi thở mệt mỏi mẹ chẳng muốn khóc mà nước mắt chẳng ngừng rơi. Mẹ gục ngã rồi. Mẹ muốn có ai đó xuất hiện hay bước đến bên mẹ giây phút ấy siết chặt mẹ vào vòng tay truyền cho mẹ thêm sức mạnh và hơi ấm để tiếp tục cuộc chiến này. Nhưng vẫn chỉ là một mình thôi. Tự nhủ mình cứ chịu đựng rồi sẽ qua. Và đã 3 năm rồi mẹ sống như thế từ ngày ba bỏ mẹ con mình đi về nơi xa lắm chỉ sau một giấc ngủ đêm mưa. Mẹ vẫn biết và vẫn hiểu những suy nghĩ và cảm nhận của con.

Chỉ có điều mẹ không thể nuông chiều con theo điều đó. Mẹ chẳng thể cho con một cuộc sống bình thường như những đứa trẻ đủ cha mẹ. Có đôi lần mẹ thấy cổ mình nghẹn đắng nước mắt chực rơi khi con hát “Cả nhà thương nhau”, hay khi con cầm tay mẹ chỉ mẹ ơi chú Thanh đó ba của Mèo đó mẹ. Và con hiểu con chỉ có mẹ thôi. Mẹ biết vì thế con chẳng bao giờ đi đâu mà không có mẹ, con an tâm nhất là khi có mẹ ở bên.

Con ngủ ngon nhất là khi có mẹ ngủ cùng. Niềm vui nhất của con là được chơi cùng mẹ. Với con nhà là bất kỳ nơi nào có mẹ. Có đôi lần con khóc úp mặt vào gối khóc rấm rức. Mẹ hỏi con nói trong tiếng nghen “con sợ mẹ đi mất” rồi vỡ òa nức nở. Có ngày sáng mẹ gọi con dậy con nói “con không dậy đâu con dậy mẹ lại đi làm mất” Và nhiều lần lần con đã gào lên với mẹ “Con đã nói mẹ bao nhiêu lần rồi là mẹ ở đâu con ở đấy mà” khi mẹ bắt con ở nhà. Mẹ cũng biết con nhớ mẹ mỗi ngày và nhiều hơn trong những ngày mưa gió. Cũng như mẹ nhớ con. Nhưng chàng trai của mẹ à. Mẹ phải kiếm tiền để con được đến trường để quần áo con thôi nhàu nhĩ, cũ kỹ rách nát. Để mẹ con mình có chỗ trú ngày mưa nắng. Để con có một cuộc sống đầy đủ như bạn bè trang lứa và để con có một tương lai….

Rồi một ngày thế giới rộng lớn kia là dành cho con. Vì thế mẹ không thể ôm con trong tay mỗi ngày. Chạy đến bên con khi con nhớ mẹ. Mẹ chẳng thể bên con mọi lúc mọi nơi. Nhưng mẹ sẽ luôn nắm chặt tay con trên con đường cuộc sống nếu mẹ còn sức lực. Vì thế mẹ không mong con có thể hiểu mẹ khi con chưa đầy 4 tuổi nhưng mẹ tin sẽ có ngày con hiểu mẹ phải không? Một ngày nào đó con sẽ không còn mẹ ở bên cũng như mẹ đã chẳng còn có bà ngoại. Nhưng con còn chẳng có anh em ruột để cùng con chung chia cuộc sống, sẽ có lúc con cảm thấy cô đơn con cảm thấy đơn độc nhưng hãy đừng gục ngã nhé con trai. Vì cuộc sống còn đầy rẫy những trách nhiệm trên vai con, trách nhiệm về hạnh phúc những người con thương yêu. Mẹ sẽ luôn bên con vì thế đừng lo sợ điều gì. Cố gắng nhé chàng trai của mẹ. Hãy biến yếu đuối của con thành sức mạnh. Mạnh mẽ lên và đừng khóc nữa người đàn ông tương lai của mẹ… Để trở thành một người phụ nữ bản lĩnh.

Để trở thành một người phụ nữ bản lĩnh không nhất thiết phải làm những điều lớn lao, nhưng đưng như một cô công chúa đợi bạch mã hoàng tử tới cứu giúp.. Chỉ có thể chính bạn mới giúp được chính mình. Trong những hoàn cảnh như những bà mẹ đơn thân cần thêm bản lĩnh để vượt qua áp lực của xã hội, những bạn nữ cần thêm bản lĩnh để vượt qua những khó khăn trong tình yêu,.. Vậy bản lĩnh là gì ? Làm như thế nào để trở thành người phụ nữ bản lĩnh. Nếu một ngày nào đó bạn ốm hãy tự lấy thuốc uống mà uống. Bạn có thể tự mình làm được điều đó mà, phải không? Đừng lúc nào cũng trông chờ ai đó sẽ đến bên cạnh bạn vỗ về chăm sóc ân cần hỏi han khiến cả thiên hạ phải ghen tị như trong phim Hàn Quốc. Trong cuộc sống sẽ có lúc bạn nhận ra bạn chỉ có một mình, và bạn phải học cách làm quen với điều đó. Sẽ có lúc những cơn mưa bất chợt ùa về, đừng lúc nào cũng ở yên một chỗ chờ ai đó đến đón và trao cho ta những cái ôm thật chặt. Đừng như thế! Hãy tự học cách tự mình chuẩn bị mọi thứ đi nào! Đừng quá phụ thuộc vào ai đó, bởi nếu không có họ bạn sẽ làm gì đây? Tốt hơn hết là hãy tự chuẩn bị áo mưa và dù cho mình đi. Như thế là bạn đã tự biết chăm sóc bản thân mình rồi đấy.

Và cũng có những lúc khi bạn vấp ngã thì hãy tự đứng dậy. Không phải lúc nào cũng có một bàn tay sẵn sàng đưa ra đỡ lấy bạn mà bạn phải tự đứng dậy bằng chính đôi chân mình. Có thể sau mỗi cú ngã sẽ để lại cho bạn những vết thương. Bạn chọn cách đứng dậy đi tiếp và chấp nhận những nỗi đau hay sợ hãi và mãi dậm chân tại chỗ là lựa chọn của bạn. Đừng lúc đổ lỗi cho ông trời hay bất kì ai khác bởi lỗi là do bạn! 

Và cuối cùng dù là phụ nữ hay đàn ông hãy sống và có ước mơ cho riêng mình. Đồng ý rằng có những lúc vì tình yêu chúng ta phải hi sinh rất nhiều thứ nhưng cũng phải nhớ rằng bạn cũng có quyền đối xử tốt với bản thân mình. Thử nghĩ xem nếu cứ sống chết hết mình trong tình yêu thì khi mất nó đi bạn sẽ còn lại gì? Ít nhất chũng ta cũng phải có mục đích sống, có ước mơ và hoài bão của riêng mình chứ! Và nào bây giờ bạn biết mình phải làm gì rồi chứ? Hãy làm những gì mình thích và luôn vững niềm tin, bạn sẽ làm được những gì mình mong muốn và mang lại hình phúc trong chính mình.

Chúc các mom đạt ước mơ và luôn có được bản lĩnh. 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét